Dương
(đoản
văn)
T/g:
Lão thân là Ốc
Thể loại: Cung đình, huynh đệ, thâm tình bá đạo công,
ôn nhu nhược thụ, nhất thụ nhất công, ngược, đoản văn, HE.
~sts~
Y nói:
“Ngươi…là ai ?”
Hắn cười:
“Ta gọi … Dương”
Y nói:
“Dương … vì sao là ta ?”
Hắn cười:
“Vì ngươi rất đơn thuần, Phong”.
Y nói:
“Ngươi … là ai ?”
Hắn cười:
“Ta không phải là Dương sao?”
Y nói:
“Dương, vì sao lại lừa gạt ta?”
Hắn cười:
“Vì ngươi rất đơn thuần, Phong”
Y nói:
“Dương … mắt của ngươi nhìn thấy ta sao?”
Hắn cười:
“Ngươi là người vô hình sao?”
Y nói:
“Dương, tâm của ta đều đau lắm !!”
Hắn cười:
“Tâm ta cũng rất đau”
Y nói:
“Dương … ta yêu ngươi”
Vòng
tay hắn siết lại.
Là yêu,
là đau, là hận. Biết rõ là vạn kiếp bất phục, vì cớ gì lại cố lao vào?
Là thiện
duyên, ác duyên hay nghiệt duyên? Làm đau khổ lẫn nhau, đến cuối cùng thu nhận
được là gì?
~sts~
1.
Tiểu
hài tử xiêm y đơn bạt đứng dưới gốc hàn mai thân thể yếu nhượt để mặc cho gió lạnh
tạt vào, đôi cánh tay nho nhỏ trắng nộm ôm trước ngực quả cầu mây. Đầu nhỏ
nghiên nghiên, đôi mắt đen to nhẹ chớp. Hoa mai bay múa, kéo theo từng vệt lụa
đen dài.
“Ngươi
… là ai?” thanh âm non nớt thanh thúy như tiếng suối reo.
Khóe
môi thiếu niên không tự chủ nhếch thành một độ cong hoàn mỹ. Tiến gần đến, ngồi
xổm xuống.
“Ta gọi
… Dương”
Từ nay
sẽ là cận vệ của ngươi.
2.
Nắng đầu
Hạ.
Ngự hoa
viên.
Đình hồ.
Hoa sen
trong hồ từng đóa từng đóa không ngừng khoe sắc, hương thơm thanh nhã, gió mát vờn quanh.
Hài tử
an ổn nằm trong lòng thiếu niên, khép hờ đôi con ngươi cuốn đi linh hồn người,
cảm thụ hơi thở thiếu niên.
Thiếu
niên giọng nói trong trẻo ôn nhu đọc sách. Hình ảnh hài hòa, không khí ấm áp
khiến người nhìn không khỏi ngọt ngào.
“Dương
…” thanh âm non nớt khe khẻ gọi.
“Ân ?!”
thiếu niên nhìn xem người trong lòng đang làm nũng cọ cọ ngực mình, sủng nịch vì y nhu nhu mái tóc.
Rút thật
sâu vào lòng ai đó, cảm nhận ấm áp bao quanh, tham lam hít vào mùi hương của
người làm y tham luyến.
“Dương
… vì sao là ta?”
Vì sao
là y, y chỉ là một hoàng tử không người để ý, không có quyền, không có thế. Vì
sao, vì sao người này đến bây giờ vẩn ở bên y?
Thiếu
niên cười, một nụ cượi ấm áp.
“Vì ngươi rất đơn thuần, Phong”
Ánh mắt
của ngươi, nụ cười của ngươi, sự đơn thuần của ngươi còn trân quý hơn ngàn vạn châu
báu, quyền thế trên đời.
3.
Thu qua
Đông đến.
Gốc hàn
mai năm nào giờ chỉ còn một vài phiến lá lơ thơ.
Thiếu
niên năm xưa giờ đã là nam nhân thành thục. Bớt đi ôn nhu, nhiều thêm vài phần
lãnh huyết.
“Ngươi
… là ai?”
Giọng
nói trong trẻo, dáng người gầy gò thanh lệ. Khoát trên mình bạch y đơn giản,
hòa với muôn ngàn hoa tuyết, tựa thiên tiên.
“Ta
không phải là Dương sao?”
Mi mắt
nóng lên, bước nhanh đến lao vào lồng ngực nam nhân cứng rắn mà ấm áp.
Nam
nhân không giống trong trí nhớ, giọng nói xa lạ, mùi hương xa lạ, hơi thở xa lạ,
thứ duy nhất quen thuộc, duy nhất tương đồng – tên gọi đó, nụ cười đó.
Là
Dương, chính là Dương đã quay về.
Ôm lấy
nhân ảnh gầy gò mà mỗi đêm thương nhớ. Hắn cười chua chát, đúng, ta là Dương của
ngươi, cũng là hoàng huynh của nguơi. Phong, khi biết chúng ta là huynh đệ,
ngươi còn đối ta như thế này sao? Hay là ngươi sẽ sợ hãi, sợ hãi luân thường đạo
lý mà bỏ rơi ta?
Siết thật
chặt người trong lòng, không, hai chữ “hoàng huynh” có chết ta cũng không nhận.
Cầu xin ngươi, ngàn vạn lần đừng, đừng bỏ rơi ta, ngàn vạn lần đừng.
4.
Thiếu
niên suy yếu đau đớn hỏi.
“Dương,
vì sao lại lừa gạt ta?”
Lừa gạt
ta chuyện ngươi là huynh ta, lừa gạt ta việc
phụ hoàng, lừa gạt ta về mẫu phi, lừa gạt tín nhiệm của ta, lừa gạt tình
cảm của ta.
Nam
nhân cười yếu ớt.
“Vì
nươi rất đơn thuần, Phong”
Ta thà
là để ngươi hận một mình ta, phẩn nộ mình ta, trong lòng ngươi chỉ nghĩ về ta.
Ta đau lòng, ta sợ hãi, nhưng thà như vậy còn hơn để đám người rác rưởi ngoài
kia làm ngươi hoen ố.
5.
“Dương,
mắt của ngươi nhìn thấy ta sao?”
Sao
ngươi không nhìn thấy ta khổ sở, không nhìn thấy ta đau lòng. Nhìn người mình
yêu nhất và người thân của mình đấu lẫn nhau, loại tư vị thống khổ đó, ngươi
không nhìn thấy sao?
Hắn cười,
nụ cười mất đi ôn nhu.
“Ngươi
là người vô hình sao?”
Dù
ngươi có là người vô hình, dù có chọc mù đôi mắt ta vẫn thấy ngươi. Bởi vì hình
ảnh của ngươi đã khắc sâu vào máu thịt ta.
6.
Bàn tay
mảnh khảnh vội vàng nắm lấy bàn tay thô to. Áp lên ngực, nước mắt trong suốt từ
khóe mắt y trào ra.
“Dương,
tâm ta đều đau lắm”
Ta đã
hiểu, thật sự đã hiểu, van cầu ngươi đừng tự đày đọa bản thân nữa được không? Đừng
gom hết tất cả vào lòng, ta biết ta đã hiểu lầm ngươi, đến, nói với ta. Tất cả
qua rồi, sẽ không, sẽ không…
Bàn tay
to dùng sứ kéo liền mang chủ nhân mảnh khảnh ôm vào trong ngực, tham lam ôm ấp.
Hốc mắt không tự chủ được hồng lên, run rẩy cười.
“Tâm ta
cũng rất đau”
Đau đến
tê tâm liệt phế, đau đên ta muốn chết đi.
Đầu chôn
vào trong ngực nam nhân, như ngày xưa yên lặng cảm thụ hơi ấm và nhịp đập trái
tim nguời nào đó. Cánh tay mảnh khảnh vươn ra, siết lại tấm lưng rộng lớn…
“Dương
… ta yêu ngươi”
Là
yêu ngươi, Dương của ta. Một Dương cho
ta ấm áp, một Dương cho ta ôn nhu, một Dương che chở ta thoát khỏi cuộc chiến
ngôi vị, một Dương vì ta có thể làm tất
cả.
Là yêu
ngươi, Dương của ta. Là tình yêu nam nữ, không
phải thân tình.
Vậy nên đừng rời xa ta, đừng phản bội ta, đừng
gom hết tất thảy vào bản thân, để ta chia sẻ với ngươi, được không?
T~HOÀN~T
Tác giả lảm nhảm: *khụ khụ* Đây là lần đầu ta viết
văn, mong các nàng chiếu cố *cúi đầu chín mươi độ*.
Bài viết trên là kết quả của một đêm mất ngủ nha~ (ta
cũng không biết vì sao lại “xuất” ra nó nữa *khụ khụ*)
Dù sao thì cũng thỉnh mong các nàng có lỡ ghé qua ngó
thử !! Thân ái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét